Từ nhỏ mình đã yêu thích truyện tranh và phim hoạt hình. Cấp 3 mình đã từng mơ ước sang Nhật trở thành một họa sĩ vẽ truyện tranh. Khi đứng trước con đường vào đại học, mình chọn tiếng Nhật bất chấp sự nghi ngại của gia đình vì đó là điều duy nhất mình cảm thấy yêu thích và muốn học. Mình may mắn thi đỗ vào khoa tiếng Nhật và bắt đầu mối duyên với tiếng Nhật và đất nước Nhật Bản.
Năm thứ 3 Đại học mình nhận học bổng đi du học 1 năm tại Nhật. Lần đầu tiên đi nước ngoài, lần đầu tiên sống một mình nhưng mình không có một chút nào bỡ ngỡ. Cuộc sống sinh viên ở Nhật của mình đầy những niềm vui, tình yêu với tiếng Nhật và nước Nhật của mình càng được bồi đắp. Kết thúc 1 năm, mình về nước trong sự nuối tiếc và mong muốn lại một lần nữa quay lại Nhật.
Từ khi mình gặp gỡ với tiếng Nhật và bén duyên tình yêu với Nhật Bản đã là 15 năm. Mình đã quay lại Nhật, sinh sống và làm việc tại Nhật cũng đã gần 6 năm. Trong những năm qua, những sự lựa chọn trong cuộc đời mình đều gắn với Nhật Bản. Mình để cho tiếng Nhật trở thành một phần nhân dạng của mình, mình đã từng để giỏi tiếng Nhật hay không trở thành thước đo giá trị bản thân mình. Công việc, nơi ở…mình luôn chỉ chọn nếu ở đó mình có thể sử dụng nhiều tiếng Nhật, có liên quan đến Nhật. Mình đã luôn ở trong một chiếc hộp mang tên: "Nhật Bản".
Khủng hoảng đến với mình khi vào một ngày không mấy đẹp trời, mình nhận ra: mình không còn yêu tiếng Nhật nữa.
Việc thật là giỏi tiếng Nhật, nói thật giống người Nhật không còn là điều mình phấn đấu. Mình không còn yêu thích những công việc có-sử-dụng-tiếng-Nhật. Việc phải làm gì đó liên quan đến Nhật, phải sống ở Nhật… dường như không còn quan trọng với mình nữa.
Nhận ra điều này như là một cái tát với mình vậy. Mình loay hoay đối mặt với câu hỏi: nếu không phải là tiếng Nhật, thì là gì?
Nếu không phải là tiếng Nhật, thì mình là ai?
Nếu không phải là tiếng Nhật, thì mình có thể làm gì?
May mắn là lúc đó mình đã gặp gỡ coaching, biết đến những kiến thức về tâm lý, hành vi.
Mình đã lựa chọn bước ra khỏi chiếc hộp Nhật Bản để khám phá những giá trị mới của bản thân mình, nhìn thấy những sắc màu mới của cuộc đời mình.
Mình vẫn chưa hoàn toàn chia tay với tiếng Nhật và Nhật Bản, nhưng tiếng Nhật và Nhật Bản không còn định nghĩa mình là ai, không còn là căn cứ để mình đưa ra những lựa chọn.
Mình còn đang ấp ủ để dịch chuyển hoàn toàn công việc sang một ngành hoàn toàn mới không-liên-quan-đến-tiếng-Nhật.
Bạn thì sao? Bạn có đang tự nhốt mình trong một chiếc hộp nào đó không?
Thảo Phương
Comments