top of page
Writer's picturePhuong Thao

Tại sao đi tìm sự giúp đỡ lại khó đến vậy?



Mình là người gặp khó khăn trong việc nói lên là mình cần giúp đỡ.

Ví dụ như là việc nhà. Mình im lặng cố gắng tự làm mọi thứ dù là bận lắm, mệt lắm. Kết quả là, nhiều lần mình cạn kiệt năng lượng vì gồng lên làm quá nhiều việc. Có khi mình lại tức giận với gia đình và những người xung quanh vì tại sao họ không nhận ra và đến giúp mình? Có khi mình thấy vô cùng bất công và tự hỏi tại sao mình lại phải làm nhiều thế?


Nếu gặp khó khăn gì đó trong cuộc sống, mình giấu tiệt đi. Nếu có nhận được lời hỏi thăm quan tâm hay đề nghị giúp đỡ, mình thường từ chối và trả lời “Không sao” kể cả dù mình vô cùng đuối rồi. Nếu đó là một vấn đề về cảm xúc, tinh thần, thì mình càng cười nhiều hơn trước mặt người khác. Mình sẽ không bao giờ để cho người khác biết chứ đừng nói là đi tìm sự giúp đỡ.


Khi mình học coaching và thực hành coaching với những coach khác, mình thấy vô cùng khó để chọn ra một vấn đề để trao đổi trong phiên coaching. Không phải là vì cuộc sống của mình quá sức thuận lợi, viên mãn nên mình không có vấn đề gì trong cuộc sống mà cần một coach khác giúp, mà là mình không đủ dũng cảm để nói ra.


Tại sao mình lại không dám nói ra khó khăn và tìm kiếm sự giúp đỡ?


Đôi lúc là vì mình cảm thấy mình thất bại khi phải nhận sự giúp đỡ của người khác.

Mình tin là mình đủ khả năng làm được, nếu mà nhận là mình đang khó khăn và nhờ sự giúp đỡ của người khác thì mình tự cảm thấy bản thân là yếu kém, không đủ năng lực, là thất bại. Niềm kiêu hãnh của mình không cho phép mình đi tìm sự giúp đỡ.


Đôi lúc là vì mình sợ.

Mình sợ người khác từ chối. Phải đi nhờ đã là một lần thất bại, mà bị từ chối thì lại thành thất bại thứ 2 và mình chắc chắn sẽ thấy thê thảm hơn. Mình lại còn lo mối quan hệ sẽ như thế nào? Liệu có còn thoải mái?


Nhưng lý do lớn nhất khiến mình không thể nhờ ai giúp đỡ là vì: Mình xấu hổ.

Mình xấu hổ khi nói ra việc mình đang khó khăn. Xấu hổ khi để người khác nhìn thấy phiên bản yếu đuối, tiêu cực, kém cỏi, thất bại... của mình. Xấu hổ khi nghĩ rằng người khác nhìn thấy những điều này sẽ đánh giá mình, nhìn mình với con mắt khác. Nên mình cố gắng giấu đi và tỏ ra mạnh mẽ hơn để có thể nói: “Không sao”, “Tôi ổn”.


Mình tin đối diện với phiên bản yếu đuối của bản thân là một điều khó khăn với nhiều người, không chỉ có mình.

May mắn là mình gặp được những người với trái tim ấm áp. Họ không đánh giá mình “làm thế là không được rồi”, họ không cười mình “có thế mà cũng buồn”, họ không khuyên mình “phải như thế này đi”. Họ lắng nghe, đón nhận, giúp mình nhìn nhận lại vấn đề và khích lệ mình tạo ra thay đổi. Mình biết ơn tất cả họ- những người coach của mình.


Bây giờ mình không ngại đi tìm sự giúp đỡ nữa. Mình chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ khi mình cảm thấy cần. Mình đón nhận những bàn tay chìa ra để giúp đỡ và mình chân thành biết ơn điều đó.


Đi tìm sự giúp đỡ không có gì đáng xấu hổ. Đó là một sự dũng cảm.


Thao Phuong

1 view0 comments

Comments


bottom of page