Khách hàng của mình đến và nói về sự trì hoãn của cô ấy.
Cố ấy muốn xây dựng một business, cô ấy muốn chia sẻ giá trị, cô ấy muốn giúp khách hàng.
Cô ấy có kiến thức, cô ấy có kinh nghiệm, nhưng cô ấy vẫn chưa bắt đầu chia sẻ giá trị mà cô ấy có.
Cô ấy sợ mình chưa đủ kiến thức: nhỡ khách hàng hỏi điều gì mà mình không trả lời được thì sao?
Cô ấy sợ mình bước đến trước cái nhìn của cộng đồng: người khác sẽ nghĩ thế nào nếu trông mình xấu xí, không có những bức hình lung linh như người ta?
Cô ấy không dám nói cho những người quen về việc mình đang làm: có thể mọi người sẽ cười nhạo vì mình chưa phải là một chuyên gia, sẽ thật xấu hổ nếu thất bại.
Cô ấy viết bài xong lại xoá vì nghĩ những gì mình chia sẻ chắc có người chia sẻ rồi và họ còn làm tốt hơn mình, ai thèm đọc bài của mình chứ!
Mình đã nhìn thấy mình trong cô ấy!
Và mình nhận ra, suốt cuộc nói chuyện cô ấy đang nói về bản thân mình: ME ME ME !
Tôi sẽ, tôi cảm thấy, tôi sợ…
Mình nhận ra, cô ấy quên mất những người sẽ nhận giá trị mà cô ấy trao.
Họ là ai, họ đang gặp khó khăn gì, họ thấy thế nào, họ cần gì? Cô ấy quên mất, họ đang cần một bàn tay giúp đỡ,
Họ có thể đang buồn chán, đang thất vọng, đang bế tắc…
Nhưng cô ấy thì chưa dám đưa tay ra vì sợ tay mình chưa đủ đẹp!
Mình tự hỏi, nếu một người đang rơi xuống sông,
Mình hay cô ấy đi qua nhìn thấy và muốn nhảy xuống cứu.
Mình có nghĩ đến việc bộ quần áo mình đang mặc có đẹp không?
Mình bơi như thế này đúng kỹ thuật chưa?
Mình nhảy xuống thế này có ai nhìn không?
Chắc chắn là không! Mình không nghĩ gì hết và chỉ nhảy xuống!
Mình và cô ấy, đều cần nhìn vào những người đang cần giá trị chúng mình mang đến, thay vào tập trung vào bản thân mình sẽ bị nhìn như thế nào!
Thế nên, đứng dậy và chia sẻ đi thôi!
Comments